Inédits
Inédits
En souvenir de Vũ Cận
En souvenir de Vũ Cận
-
Version originale en vietnamien (bản tiếng việt)
-
Version française (bản tiếng pháp)
Một vài kỷ niệm vui buồn cùng Vũ Cận (*)
Thế
là Vũ Cận đã ra đi, ra đi và
để lại thương nhớ cho những
người còn lại. Tôi mới quen Vũ
Cận mấy năm gần đây thôi do
Bouđa ,
bạn thân của Vũ Cận giới thiệu.
Tuy thế mỗi lần có dịp về Hà
Nội là phải tới thăm Vũ Cận,
rồi sau đó đạp xe tới một
quán nào đó để nói chuyện
vui...buồn, cùng mấy miếng đậu
phụ rán nóng chấm mắm tôm.
Những giây phút đó Vũ Cận
thường hỏi thăm từng người bạn
ở bên Pháp rồi lại thở dài
: "Biết bao giờ Đất nước chúng
ta..." Chắc Vũ Cận đã ra đi
với những tiếng thở dài đó.
Nếu quả như thế thì những giấc
mơ mà Vũ Cận ấp ủ cũng đã
ra đi.
Lần
sau nếu tôi có trở về Hà Nội
thì Hà Nội không còn Vũ Cận
nữa, chùa Láng cũng vắng bóng
người ngồi dưới bóng mát ôn
lại những ngày qua. Những tháng ngày
đen tối khiến Vũ Cận phải đi
Gọi bình minh
nhưng bình minh đã bị chôn vùi
vội vã trong
Bãi tha ma .
Rồi Vũ Cận tìm về
Mưa nguồn
để tỏ bầy tâm sự, tâm sự
của kẻ cô đơn tinh thần vì
những ý tưởng mà Vũ Cận
theo đuổi khi còn tràn đầy nhựa
sống ở tuổi đôi mươi, đã
biến dạng đổi hình. Khi chân trời
mới kia đã biến những thắc mắc
thành tội lỗi, những phê bình
thành phản bội thì hỏi rằng
chân trời đó có đẹp như
người ta thường ước mơ không
? Vì được ấp ủ hai dòng văn
hóa pháp và việt nên Vũ Cận thường hướng về chân trời xa
xôi nơi có Ánh sáng của thế kỷ
cùng tên để nối cánh cho những
giấc mơ của mình. Và thế là
Vũ Cận đã có một vài tập
thơ viết bằng tiếng pháp, viết
cho con cháu, cho thân hữu, những vần
thơ mang tên Tội Lỗi, tội lỗi vì
đã nói ra sự thật nên không
ai giám đăng hay là xuất bản.
Vì
ở xa nên tôi không biết là Vù
Cận đã ra đi với tâm trạng
nào. Buồn hay vui ? Toại nguyện hay phẫn
uất, vừa lòng hay còn nuối tiếc.
Có điều là cách đây một
năm Vũ Cận còn muốn sống, còn
yêu đời. Nhưng làm sao vui được
khi mọi giá trị bị đảo lộn
? Có điều chắc chắn là cái
Bình Minh của Vũ Cận vẫn làm cho
người ta phải chờ đợi không
biết đến bao giờ. Hay là Vũ Cận
đã quá mệt mỏi vì chờ đợi
nên đành phải ra đi. Nếu Vũ
Cận còn nhớ những 'giấc mơ xấu
số' của mình thì xin gửi theo hành
trang tờ giấy trắng để Vũ Cận ghi
lại những giấc mơ đó.
Tôi
còn nhớ vài câu thơ của Vũ
Cận :
Ta đi tìm giấc mơ hôm qua
Giấc mơ đã chết
Ta ôm vào lòng giấc mơ hôm nay
Giấc mơ đang chết
Liệu có cần đào huyệt
Cho giấc mơ ngày mai
Ta đi giữa ngổn ngang phần mộ
Những giấc mơ xấu số
Không một tấm bia ghi lại tháng ngày
Xóm Bến, thu 1972
(*) Vũ Cận mất năm 1999.
Một vài bài thơ của Vũ Cận viết bằng tiếng pháp
Quelques
souvenirs tendres et révoltants avec Vũ Cận (*)
Ainsi
tu es parti, parti en laissant souffrances et douleurs à tes
proches. Je ne te connais, sur la présentation de Bouda ,
ton ami, que depuis quelques années, cependant à chaque
fois que je revenais à Hanoi je ne pouvais pas manquer de
venir te voir. Nous prenions ensuite notre vélo pour aller
dans une échoppe, et puis parler de choses et d'autres,
tristes et moins tristes, en compagnie de fritures de pâté
de soja trempées dans la sauce
mắm tôm. Dans ces
moments-là, tu demandais invariablement des nouvelles de
chacun de tes amis en France ; et de finir par un soupir : « Quand
est-ce que notre pays ... » Tu es sans doute parti avec
ces soupirs. S'il en est ainsi, tes rêves les plus chers sont
eux aussi partis avec eux.
La
prochaine fois quand je serai à Hanoi, tu n’y seras
plus. Tu ne seras plus dans la cour de la pagode de Lang, à
l’ombre d’un arbre, pour repasser le film de ta vie. Des
jours sombres et ténébreux qui t’obligeaient à
« Appeler l’aurore »,
mais l’aurore avait été grossièrement
enterrée au « Cimetière ».
Tu t’es ensuite tourné vers la « Pluie sur la
source »
pour lui faire des confidences, les confidences d’un solitaire
dont les rêves de vingt ans furent métamorphosés.
Quand l'horizon a transformé les doutes en crimes et les
critiques en trahisons, cet horizon-là demeure-t-il toujours
aussi prometteur et enchanteur ? Comme tu étais bercé
par la double culture française et vietnamienne, tu regardais
souvent l’autre horizon, d’où venaient les
lumières du Siècle du même nom, pour greffer des
ailes à tes rêves. Ainsi pour tes enfants et pour tes
proches, tu as mis au jour des recueils de poèmes écrits
en français, des rimes accusées de crime, le crime
d'avoir dit la vérité, celui qui n’a pas droit de
cité. Personne n’a osé publier tes crimes.
Etant
loin je ne sais pas dans quel état d’esprit tu nous as
quittés, si tu étais content ou triste, satisfait ou
indigné, serein ou révolté de partir ? Il y a un
an tu voulais encore vivre, tu aimais encore la vie. Mais comment
pouvais-tu te satisfaire des retournements de valeurs ? Ce qui est
certain, c’est que ton Aurore se fait encore attendre jusqu’à
je ne sais quand. Ou bien est-ce que tu es parti parce que tu étais
las de l’attendre ? Si tu as encore en mémoire tous ces
rêves, je t’envoie une feuille blanche pour que tu aies
de quoi nous les écrire.
Je me rappelle tes vers :
Je recherche mon
rêve d’hier
Le rêve est mort
Dans mes bras j’étreins mon rêve d’aujourd’hui
Le rêve se meurt
Faut-il que je creuse sa fosse
A mon rêve de demain
Je me perds dans
le dédale
Des tombes de mes rêves infortunés
Sans une seule pierre tombale
Ni une date de décès gravé"
Xóm bên, automne 1972.
(*) Vũ Cận nous a quittés en 1999.
Quelques poèmes de Vũ Cận
Notes :
Sommaire de la rubrique
|
Haut de page
|