Souvenirs de jeunesse

Souvenirs de jeunesse





Tôi yêu [1]

Tôi yêu tiếng việt miền Nam
Yêu con sông rộng yêu hàng dừa cao
Yêu xe thổ mộ xôn xao
Trên đường khúc khuỷu đi vào miền quê
Tôi yêu hàng cỏ nắng se
Nhà rơm trống trải chiếc ghe gập ghềnh
Tôi yêu nắng láo chân thành
Trận mưa ngắn ngủi gió lành hiu hiu
Nơi đây tôi mến yêu nhiều
Bắc Nam xa mấy vẫn là anh em
Bàng Bá Lân


J'aime

J'aime la langue parlée du Sud Vietnam
J'aime le fleuve large et les rangées de hauts cocotiers
J'aime les cabriolets animés
Qui arrivent à la campagne par des routes tortueuses
J'aime les pelouses desséchées par le soleil
Les paillotes vides et les barques qui tanguent
J'aime le soleil irrévérencieux et sincère
Les averses et le bon vent qui souffle légèrement
Cet endroit, j'aime beaucoup
Que le Nord et le Sud soient si loin ils n'en demeurent pas moins frères




L'humanité

Après un combat acharné
Sur le champ de bataille un amas de corps sens dessus-dessous
Deux combattants étaient blessés
Ils étaient chacun des deux pays en guerre
Ils n'avaient pas la même patrie
Mais voulaient se sacrifier chacun pour la leur
Tous deux caressaient l'amour
De la patrie, de la famille, du pays natal

La nuit tomba et la gelée recouvrit le champ de bataille
Le souffle de l'un des deux blessés s'affaiblit
Avant de fermer les yeux pour quitter ce monde
Il plaignit son camarade, le corps glacé et solitaire
Puis enleva sa veste pour le couvrir
Avant d'expulser le dernier souffle, quelle tragédie !
Ainsi sans être de la même patrie
L'humanité est bien au-delà

Tình nhân loại [2]

Sau một trận giao tranh ác liệt
Giữa sa trường xác chết ngổn ngang

Có hai chiến sĩ bị thương
Hai người hai nước hiện đương nghịch thù
Họ hai kẻ không cùng tổ quốc
Nhưng đã cùng vì nước hi sinh
Cả hai ôm ấp mối tình
Yêu thương đất nước gia đình quê hương.

Đêm dần xuống chiến trường sương phủ
Một thương binh hơi thở yếu dần
Trước khi nhắm mắt từ trần
Xót thương người bạn tấm thân lạnh lùng
Anh cởi áo đắp trùm lên bạn
Rồi tắt hơi thê thảm làm sao
Cho hay khác nghĩa đồng bào
Nhưng tình nhân loại còn cao hơn nhiều.





Notes :

[1]. Vì quá lâu ngày nên tôi đã quên tựa của bài thơ này. Gần đây nhân đọc cuốn Hồi ký Nguyễn Hiến Lê (Hà Nội, NXB Văn học, 1993, 568 tr), nên mới biết tác giả bài thơ này là Bàng Bá Lân, người Bắc di cư vào Nam. Qua vài giòng thơ trên đây thì hẳn thi sỹ đã chấp nhận "nơi này làm quê hương". Nhân tiện cũng phải báo cho những độc giả của trang này biết là cuốn hồi ký của Nguyễn Hiến Lê đã bị kiểm duyệt : 3 chương viết về "Cải cách ruộng đất" ở miền Bắc vào những năm 1950 đã bị loại với lời chú thích : "Ba chương này (chương XXI, XXII và XXIV) xin để lại sau một thời gian nữa".

[2]. Còn bài này thì tôi chỉ nhớ cái tựa, chứ tác giả thì đành chịu. Nếu có ai ghé qua trang web này và biết tên tác giả, xin nhắc lại cho mọi người được biết, xin chân thành đa tạ.
Bài thơ này chắc dựa theo một chuyện thật đã xẩy ra trong đệ nhị thế chiến giữa hai thương binh người Pháp và người Đức.


Revenir à l'Avant-propos
Haut de page