Ta phải thấy mặt trời
Ta phải thấy mặt trời
Sáng trên quê hương này đầy loài người
Ta phải thấy một ngày
Ngày dân ta đi lên dành lấy hoà bình
Kêu nhau từ khắp mọi miền
Đòi sống!
Ta phải thấy hoà bình
Làng xóm những năm xưa yên vui đã vắng
Người Việt Nam đã quên nhau trong bom đạn
Ngày Việt Nam đã âm u trong thù hận
Ta phải thấy Hoà bình
Ta phải thấy Hoà bình
Hỡi anh em thân yêu cùng khắp
Đứng lên!
Bước chân ta đi trong hồn nước bập bùng
Triệu trái tim người rộn ràng chờ
Triệu bước chân người cứ mãi tiến lên
Ta phải thấy ta phải thấy một ngày
Hoà bình rực sáng quanh đây.
Nous devons voir le soleil
Nous devons voir le soleil
S'éclairer sur cette patrie pleine d'humains
Nous devons voir un jour
Le jour où notre peuple marche pour arracher la paix
S'appeler les uns les autres de toutes les régions
Demander à vivre
Nous devons voir la paix
Pas beaucoup de monde dans les villages d'autrefois en paix
Les Vietnamiens se sont oubliés dans les bombes et les balles
Le jour du Vietnam sombre dans la haine
Nous devons voir la paix
Nous devons voir la paix
Que nos frères et amis de partout
S'élèvent
Nos pas avancent dans l'âme du pays en flammes
Million de cœurs d'hommes animés attendent
Million de pas continuent à s'avancer
Nous devons voir nous devons voir un jour
La paix rayonner partout ici
Tạ ơn
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời, ta ơn ai đã đưa em về chốn này
Tôi xây mãi cuộc vui
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi
Còn những ngày ngồi mơ ước cùng người.
Ôi mênh mông tháng ngày tháng vắng em
Tình như lá úa vàng bỗng xanh
Em ra đi như thoáng gió thầm
Để lại đây thành phố không hồn
Qua con sông nhớ người đã xa
Thành phố vẫn nắng vàng, vẫn mưa
Cây sang thu lá úa rơi mù
Chuyện ngày xưa heo hút trong mơ
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi
Còn những ngày quên kiếp sống lẻ loi
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho tôi
Tình sáng ngời như sao xuống từ trời
Remercier
Même si elle repart après être venue je la remercie
Remercie la vie, remercie la personne qui l'a amenée ici
Je continue à construire la gaieté
Même si elle repart après être venue je la remercie
Remercie la vie, remercie la personne qui m'a donné
De voir les jours passer à rêver avec elle
Que des jours et des mois de ton absence sont immenses
L'amour est comme une feuille séchée qui redevient verte
Tu es partie comme un vent léger
Laissant ici la ville sans âme
Traversant le fleuve je pense à la personne qui est déjà loin
La ville est toujours ensoleillée, pluvieuse,
À l'approche de l'automne, les feuilles séchées tombent en écran
Les histoires du passé s'amenuisent dans le rêve
Même si elle repart après être venue je la remercie
Remercie la vie, remercie la personne qui m'a donné
D'avoir encore des jours à oublier la vie solitaire
Même si elle repart après être venue je la remercie
Remercie la vie, remercie la personne qui m'a donné
L'amour rayonnant comme une étoile qui tombe du ciel
Tình ca người mất trí
Tôi có người yêu chết trận Plei-me
Tôi có người yêu ở chiến khu "Đ"
Chết trận Đồng Xoài, chết ngoài Hà Nội
Chết vội vàng dọc theo biên giới.
Tôi có người yêu chết trận Chu Prong
Tôi có người yêu bỏ xác trôi sông
Chết ngoài ruộng đồng, chết rừng mịt mùng
Chết lạnh lùng mình cháy như than.
Tôi muốn yêu anh, yêu Việt Nam
Ngày gió lớn tôi đi môi gọi thầm
Gọi tên anh tên Việt Nam
Gần nhau trong tiếng nói da vàng
Tôi muốn yêu anh, yêu Việt Nam
Ngày mới lớn tai nghe quen đạn mìn
Thừa đôi tay, dư làn môi
Từ nay tôi quên hết tiếng người.
Tôi có người yêu chết trận A Sao
Tôi có người yêu nằm chết cong queo
Chết vào lòng đèo, chết cạnh gầm cầu
Chết nghẹn ngào mình không manh áo.
Tôi có người yêu chết trận Ba Gia
Tôi có người yêu vừa chết đêm qua
Chết thật tình cờ, chết chẳng hẹn hò
Không hận thù nằm chết như mơ !
La chanson d'amour d'une démente
J'ai un amoureux mort à la bataille de Pleimer
J'ai un amoureux dans la zone D
Mort à la bataille de Đồng Xoài, mort à Hà Nội
Mort dans la précipitation au long de la frontière
J'ai un amoureux mort à la bataille de Chu Proong
J'ai un amoureux dont le cadavre flotte sur le fleuve
Mort dans la rizière, mort dans la forêt sombre
Mort dans l'indifférence, le corps calciné comme un charbon
Je voudrais t'aimer, aimer le Vietnam
Par un jour de grand vent, je pars les lèvres murmurant
Je murmure ton nom, je murmure Vietnam
Qu'on soit proches par la voix des Peaux Jaunes
Je voudrais t'aimer, aimer le Vietnam
A peine grandie,
je suis déjà habituée aux bruits des mines et des balles
Les mains de trop, les lèvres en surplus
Désormais j'ai oublié le rire
J'ai un amoureux mort à la bataille d'Asao
J'ai un amoureux mort blotti
Mort sur un col, mort sous un pont
Mort en sanglots, sans le moindre habit pour couvrir son corps
J'ai un amoureux mort à la bataille de Ba Giao
J'ai un amoureux qui vient de mourir cette nuit
Mourir subitement, mourir sans un rendez-vous
Mourir sans haine, mourir couché comme s'il rêvait.
Tình nhớ
Tình ngỡ đã quên đi
Như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
Đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
Xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha
Nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
Nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
Đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội
Rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài
Thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
Thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao,
Một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau
Như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ chết trong nhau
Nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
Nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
Đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
Hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa
Nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
Nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
Đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
Đã chìm vào cơn mưa
Nostalgie d'amour
Je croyais oublier cet amour
Comme un coeur qui s'efforce d'être indifférent
Je la croyais lointaine
La voilà qui revient soudain au grand jour
Oh l'ancienne tunique au vent
Qui a bousculé le ciel de l'après midi
Comme chaque montée des eaux
Qui efface une journée morose
Je croyais cet amour fané
Mais il reste entier
Je la croyais partie loin
Mais elle est toujours par là
Des pas doux
Ont pénétré la vie humaine
Comme des galets
Qui tombent un à un au coeur de l'océan
Quand la souffrance n'est pas assez longue
L'amour est comme un brin de lumière
Quand la souffrance est pleine
L'amour devient immense
L'un retourne là-haut
L'autre revient aux précipices
Pour que s'immerge rapidement l'amour
Comme l'ombre d'un oiseau au fond d'un col
Je croyais cet amour mort en nous
Mais il est encore tumultueux
Je croyais qu'elle avait oublié depuis longtemps
Mais elle est encore mélancolique
Les doigts timides
Ont rapproché cet amour
Comme le vent au large
La fin de la vie vagabonde
Je la croyais lointaine
Mais la voilà qui revient subitement
Je croyais cet amour emporté par les vagues
Mais le voilà encore immense
Mais ce coeur aigri
A retrouvé une heure de joie
Comme les berges lointaines aux basses eaux
Qui ont disparu dans la pluie.
Tình sầu
Tình yêu như trái phá
Con tim mù loà.
Một mai thức dậy,
Chợt hồn như ngất ngây,
Chợt buồn trong mắt nai,
Rồi tình vui trong mắt,
Rồi tình mềm trong tay.
Tình yêu như vết cháy
Trên da thịt người.
Tình xa như trời,
Tình gần như khói mây,
Tình trầm như bóng cây,
Tình reo vui như nắng,
Tình buồn làm cơn say
Cuộc tình lên cao vút
Như chim mỏi cánh rồi,
Như chim xa lìa bầy,
Như chim xa lìa trời,
Như chim bỏ đường bay
Tình yêu như trái chín
Trên cây rụng rời,
Một mai thức dậy
Chuyện trò với lá cây,
Rồi buồn như lá bay
Một giòng sông nước cuốn,
Một cuộc tình không may
Tình yêu như thương áo
Quen hơi ngọt ngào
Rời nhau hôm nào,
Hồn mình như vá khâu,
Buồn mình như lũng sâu
Rồi tình trong im tiếng,
Rồi tình ngoài hư hao
Tình yêu như nỗi chết
Cơn đau thật daì.
Tình khâu môi cười,
Hình hài xưa đã thay,
Mặn nồng xưa cũng phai,
Tình chia nhau gian dối,
Tình đày tình đôi nơi
Tình yêu như cơn bão
Đi qua địa cầu
Tình thắp cơn sầu,
Tình dìu qua hố sâu,
Tình vời lên núi cao
Rồi trong cơn yêu dấu,
Tình đày tình xa nhau
Tình yêu cho anh đến
Bên cơn muộn phiền,
Tình đi âm thầm,
Nghìn trùng như vết sương,
Lạnh lùng như dấu chim.
Tình mong manh như nắng,
Tình còn đầy không em?
Tình yêu như đốt sáng
Con tim tật nguyền,
Tình lên êm đềm,
Vội vàng nhưng chóng quên,
Rộn ràng nhưng biến nhanh,
Tình cho nhau môi ấm,
Một lần là trăm năm.
L'amour triste
L'amour est comme un explosif
Le coeur aveuglé
Un matin on se réveille
Soudain l'âme est enivrée
Soudain la tristesse dans les yeux de biche
Puis l'amour s'anime dans les yeux
Tendre dans les bras
L'amour est comme une brûlure
Sur la peau d'un homme
L'amour est loin comme le ciel
L'amour est proche comme la fumée et les nuages
L'amour a la voix grave comme l'ombre d'un arbre
L'amour s'anime comme le soleil
L'amour triste engendre l'ivresse
L'amour monte très haut
Comme les ailes fatiguées de l'oiseau
Comme l'oiseau qui a quitté son vol
Comme l'oiseau qui a quitté le ciel
Comme l'oiseau qui a quitté son itinéraire de vol
L'amour est comme un fruit mûr
Qui tombe de l'arbre
Un matin on se réveille
On barvarde avec les feuilles
Puis tristes comme les feuilles qui s'envolent
Les flots d'un fleuve qui s'enroulent
Un amour qui n'a pas sa chance
L'amour est comme si on aimait sa chemise
Habituée à l'odeur doucereuse
Le jour de séparation
L'âme est comme prisée
La tritesse effondrée
Puis l'amour dans le silence
Puis l'amour hors du gaspillage
L'amour est comme la mort
La longue souffrance
L'amour ferme les lèvres qui rient
Le corps d'autrefois a changé
Ce qui était chaleureux ne l'est plus
L'amour se partage des tricheries
L'amour exile l'amour, en deux endroits
L'amour est comme la tempête
Qui traverse le globe
L'amour allume la tristesse
L'amour aide à traverser un fossé profond
L'amour fait signe d'aller sur la haute montagne
Puis dans ce moment d'amour
L'amour exile l'amour, la séparation
L'amour me fait arriver
À ce moment de désolation
L'amour s'en va sans bruit
À mille lieues comme une traînée de brume
Indifférentes comme les traces d'oiseaux
L'amour est fragile comme le soleil
L'amour est-il encore entier, ma belle ?
L'amour est comme si on rallumait
Un coeur infirme
L'amour monte doucement
Pressé mais oublieux
Animé mais qui disparaît vite
L'amour nous donne les lèvres chaudes
Une fois pour toujours
Tôi ru em ngủ
Tôi ru em ngủ một sớm mùa đông
Em ra ngoài ruộng đồng
Hỏi thăm cành lúa mới
Tôi ru em ngủ một sớm mùa thu
Em đi trong sương mù
Gọi cây lá vào mùa
Con đường thật buồn một ngày cuối đông
Con đường mịt mù một ngày cuối thu
Em vào mùa hạ nắng thắp trên cao
Và mùa xuân nào ngẩn ngơ tình mới
Đi nhẹ vào đời thầm thì gót chân
Em gọi nụ hồng vừa tàn cuối sân
Nghe tình chợt buồn trong lá xôn xao
Để mùa xuân sau mua riêng tình sầu
Tôi ru em ngủ một sớm mùa xuân
Em hôn một nụ hồng
Hỏi thăm về giọt nắng
Tôi ru em ngủ hạ cũng vừa sang
Em hôn lên tay mình
Để chua xót tình trần...
Je te berce
Je te berce un matin d'hiver,
Tu vas à la rizière
Demander des nouvelles au plant de riz.
Je te berce un matin d'automne,
Tu t'en vas dans le brouillard
Pour appeler les plantes et les feuilles à revenir à leurs saisons.
La route est ennuyeuse un jour de fin d'hiver
La route est brumeuse un jour de fin d'automne
Tu arrives en été, la lumière s'éclaire là haut,
Et quel printemps éperdu de ce nouvel amour.
Entrer doucement dans la vie avec le murmure des pas
Tu appelles le bouton de rose qui vient de faner au fond de la cour
J'entends cet amour devenir subitement triste dans les feuilles
qui remuent
Qu'au prochain printemps j'achète séparément ce chagrin d'amour
Je te berce un matin de printemps,
Tu embrasses un bouton de rose
Pour demander des nouvelles aux perles de lumière.
Je te berce et l'été arrive,
Tu embrasses ta main,
Pour rendre cette vie amère.
Tôi sẽ đi thăm
Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
Tôi sẽ đi thăm, một phố đầy hầm,
Đi thăm một con đường nhiều hố
Khi đất nước tôi không còn chiến tranh
Bạn bè mấy đứa vừa xanh nấm mồ
Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
Tôi sẽ đi thăm, cầu gẫy vì mìn,
Đi thăm hầm chông và mã tấu.
Khi đất nước tôi không còn giết nhau
Trẻ con đi hát đồng dao ngoài đường.
Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi không ngừng
Sài gòn ra Trung, Hà Nội vô Nam,
Tôi đi chung cuộc mừng
Và mong sẽ quên chuyện non nước mình.
Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
Tôi sẽ đi thăm nhiều nghĩa địa buồn
Đi xem mộ bia đều như nấm
Khi đất nước tôi không còn chiến tranh
Mẹ già lên núi tìm xương con mình
Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
Tôi sẽ đi thăm, làng xóm thành đồng
Đi thăm từng khu rừng cháy nám
Khi đất nước tôi không còn giết nhau
Mọi người ra phố mời rao nụ cười
J'irai visiter
Quand mon pays sera en paix, j'irai visiter
J'irai visiter une rue pleine de tranchées
J'irai visiter une route pleine de fossés
Quand la guerre sera terminée dans mon pays
L'herbe aura couvert les tombes de quelques amis
Quand mon pays sera en paix, j'irai visiter
J'irai visiter les ponts détruits par les mines
J'irai visiter les ornières piégées et les cimetières
Quand les gens auront arrêté de s'entretuer dans mon pays
Les enfants entonneront des chansons populaires dans la rue
Quand mon pays sera en paix, je partirai sans m'arrêter
De Sai Gon au Centre, de Hà Noi au Sud
Je partirai pour partager la joie
En espérant pouvoir oublier l'histoire de notre pays
Quand mon pays sera en paix, j'irai visiter
J'irai visiter les cimetières tristes
Je regarderai l'uniformité des tombes comme celle des champignons
Quand la guerre sera terminée dans mon pays
La vieille mère va à la montagne pour chercher les ossements de son enfant
Quand mon pays sera en paix j'irai visiter
J'irai visiter les villages transformés en rizières
J'irai visiter chacune des forêts brûlées par le soleil
Quand les gens auront arrêté de s'entretuer dans mon pays
Tout le monde sortira dans la rue et s'invite mutuellement à sourire.
Tuổi đá buồn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như giòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời
Trời còn làm mưa
Mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần
Em quên em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mà
i
Ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng
L'âge de la pierre triste
Ce ciel fait qu'il pleuve encore
Il pleut à perte de vue
Des doigts tristes un à un
Tu emportes tu emportes
Pour retourner à l'église
Un dimanche triste
Plus personne, plus personne
La rose
Accrochée aux cheveux de nuage
Que les rues sont longues
Les berceuses persistantes
Pendant mille ans, mille ans
Te bercer fougueusement
Te bercer fougueusement
Le ciel fait nuageux
Les nuages qui vagabondent
Ton cheveu flotte
Et s'écoule vite, s'écoule vite
Comme un courant d'eau gentil
Un dimanche triste
Plus personne, plus personne
La rose
Enfouie et oubliée dans la main
Que les rues sont longues
Les berceuses persistantes
Pendant mille ans, mille ans
Pour toi qui es fâchée
Pour toi qui es fâchée
Le ciel fait qu'il pleuve encore
Il pleut et il pleut
De longs blocs de glace
Sur les bras allongés
À un âge triste tu emportes
Dans le néant
Indifférents, les jours passent
Le ciel fait qu'il pleuve
Il pleut et il pleut
Des bandes de nuages roses
Que tu portes sur les épaules
L'âge triste comme les feuilles qui
Emportées encore par le vent,
Tourbillonnent au bout du monde
Le ciel fait qu'il pleuve
Il pleut immense
Des pointes de pieds un à un
Tu oublies et tu oublies
La région de l'église
Un dimanche triste
Plus personne plus personne
La rose
Fanée sur les lèvres
Fluette comme les longs doigts
Les berceuse persistantes
Pour mille ans, mille ans
Pour toi qui es chagrinée
Pour toi qui es ingrate
Từng ngày qua
Từng ngày qua bóng chim về ngoài giòng sông
Từng ngày qua nắng phơi trên đầu cỏ non
Đời tình nhân đã bao nhiêu lần gió rét
Đời quạnh hiu nghe chăn chiếu quá thênh thang
Đời trần gian có môi hồng có mắt nhìn
Một ngày kia ôi thân thế lênh đênh
Từng chiếc bóng trăm năm đã về
Vây người giữa nến não nùng
Từng tiếng khóc trăm năm đã về
Vây người giữa chốn mông lung
Từng ngày qua thấy mưa về miền phù du
Từng ngày qua thấy nắng tan vào lời ru
Đời nửa đêm có khi nghe lời trăn trối
Đời rộng thênh như im vắng tiếng rơi khô
Đời trần gian có tim người có tay chờ
Một ngày kia ôi thân thế vu vơ.
Chaque jour qui passe
Chaque jour qui passe les oiseaux reviennent à la rivière
Chaque jour qui passe la lumière s'étend sur l'herbe tendre
Combien de fois confronté au vent et au froid dans une vie d'amoureux
Pour une vie solitaire, couverture et natte sont trop immenses
La vie d'ici-bas, des lèvres roses, des yeux qui regardent
Un beau jour, corps et sort à la dérive
Les ombres de cent ans sont revenues une à une
Enserrer les gens autour des bougies affligeantes
Des pleurs de cent ans sont revenus un à un
Encercler les gens au milieu du terrain vague
Chaque jour qui passe on voit passer la pluie vers l'éphémère
Chaque jour qui passe on voit la lumière se fondre dans les berceuses
La vie à minuit on entend parfois des dernières recommandations
La vie immense comme le silence et l'absence de bruits des retombées sèches
La vie d'ici-bas il y a un cœur et les mains qui attendent
Un beau jour, corps et sort deviennent hélas indéfinissables
Sommaire de la rubrique
|
suite
|