Thành phố mùa xuân
Sàigòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay
Có mùa thu nào đang ở lại
Mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối
Kết hoa vàng cho lộng lẫy đời
Ngọn gió rung cành khi chiều chưa hết nắng
Đường phố em về tóc cùng hoa quyến luyến
Chồi lá khoe mầm cho đời biết tên
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình
Sàigòn mùa xuân về dưới những hàng cây
Có nhiều tiếng cười như trẻ lại
Ngày vội vàng lên bình minh thay đêm tối
Nắng phai từ lâu chiều vẫn dài
Ngọn gió rung cành khi chiều chưa hết nắng
Đường phố em về tóc cùng hoa quyến luyến
Chồi lá khoe mầm cho đời biết tên
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình.
La ville au printemps
Au printemps de Saigon il y a encore des feuilles jaunies qui voltigent
Quel automne qui y demeure
Les chaussées calmes s'étendent comme un ruisseau
Rassemblant des fleurs jaunes pour rendre la splendeur de la vie
Le vent secoue les branches quand le soleil n'a pas quitté l'après-midi
Les rues que tu prends pour rentrer fleurs et cheveux s'affectionnent
Les bourgeons se montrent pour que la vie en connaisse le nom
Le printemps change le feuillage de l'hiver
Pour que l'oiseau chante une histoire d'amour
Le printemps change le feuillage de l'hiver
Pour que l'oiseau chante une histoire d'amour
Au printemps de Saigon quand on rentre sous les arbres
Il y a des éclats de rire qui semblent se rajeunir
Le jour s'empresse l'aurore remplace la nuit
La lumière décline depuis longtemps, l'après-midi est encore long
Le vent secoue les branches quand le soleil n'a pas quitté l'après-midi
Les rues que tu prends pour rentrer fleurs et cheveux s'affectionnent
Les bourgeons se montrent pour que la vie en connaisse le nom
Le printemps change le feuillage de l'hiver
Pour que l'oiseau chante une histoire d'amour
Le printemps change le feuillage de l'hiver
Pour que l'oiseau chante une histoire d'amour
Thương một người
Thương ai về ngõ tối
Sương rơi ướt đôi môi
Thương ai buồn kiếp đời
Lạnh lùng ánh sao rơi
Thương ai về ngõ tối
Bao nhiêu lá rơi rơi
Thương ai cười không nói
Ngập ngừng lá hôn vai
Thương nụ cười
Và mái tóc buông lơi
Mùa thu úa trên môi
Từng đêm qua ngõ tối
Bàn chân âm thầm nói
Lặng nghe gió đêm nay
Ngại ai buốt quá đôi vai
Bờ vai như giấy mới
Sợ nghiêng hết tình tôi
Thương ai về xóm vắng
Đêm nay thiếu ánh trăng
Đôi vai gầy ướt mềm
Người lạnh lắm hay không
Thương ai màu áo trắng
Trông như ánh sao băng
Thương ai cười trong nắng
Ngại ngùng áng mây tan.
De l'affection pour une personne
De l'affection pour qui rentre par une ruelle sombre
La rosée tombe et mouille ses lèvres
De l'affection pour qui est triste de la vie
Indifférente, le reflet de l'étoile tombante
De l'affection pour qui rentre par une ruelle sombre
Des feuilles ô combien tombent
De l'affection pour qui rit sans dire
Hésitantes, les feuilles embrassent les épaules
De l'affection pour le rire
Et la chevelure tombante
L'automne se fane sur les lèvres
Nuit après nuit par cette ruelle sombre
Les pas murmurent
Écouter en silence le vent de cette nuit
Gêné que quelqu'un ait trop froid aux épaules
Qui sont comme du papier neuf
Inquiet que mon amour soit tout déversé
De l'affection pour qui rentre au quartier peu fréquenté
Cette nuit la lumière de la lune manque
Les épaules étroites trempées à ramollir
La personne a-t-elle très froid ou non
De l'affection pour qui a une tunique blanche
Qui ressemble à une étoile filante
De l'affection pour qui rit au soleil
Gênés, les nuages se dissipent
Trong nỗi đau tình cờ
Tôi đã yêu em bao ngày nắng
Tôi đã yêu em bao ngày mưa
Yêu em bên đời lặng lẽ
Tôi đã đưa em qua nhiều phố
Những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ
Yêu em trái tim thật thà
Yêu đầy mùa nắng mùa mưa
Yêu trong nỗi vui đợi chờ
Đâu ngờ tình như lá úa
Khiến tôi chia lìa từng giấc mơ
Tôi đã yêu em trong mùa gió
Khi lá cây khô bay đầy ngõ
Yêu em không cần vội vã
Tôi đã yêu em như trẻ thơ
Đâu biết đôi khi có lìa xa
Yêu trong nỗi đau tình cờ....
Dans la douleur fortuite
Je t'ai aimée des jours et des jours ensoleillés,
Je t'ai aimée des jours et des jours pluvieux,
Aimer en marge de la vie, sans bruit.
Je t'ai promenée dans bien des rues,
Des matins immenses à penser à toi.
Aimer avec un coeur sincère.
Aimer à remplir la saison des pluies et celle du soleil,
Aimer dans la joie d'attendre,
Sans savoir que l'amour est comme une feuille morte
Je dois ainsi me séparer de chaque rêve.
Je t'ai aimée à la saison du vent,
Quand les feuilles séchées s'envolaient et remplissaient la ruelle.
Aimer sans précipitation
Je t'ai aimée comme un enfant,
Sans savoir que parfois il faut se séparer,
Aimer dans la douleur fortuite.
Vẫn nhớ cuộc đời
Một ngày bỗng thấy
Yêu thương mọi người
Một ngày bỗng nhớ
Đôi môi rồ dại
Mọi người đã tới
Vây quanh cuộc đời
Từng giờ tiếc nuối
Chia tay ngậm ngùi
Một ngày còn sống
Góp tiếng mong manh
Bạn bè ngồi quanh
Tuốt sáng giáo gươm
Từng ngày đảo điên
Giết chết linh hồn
Một ngày cầu xin
Thong dong con đường
Một chiều được quên
Ngồi chờ tình nhân
Một ngày còn sống
Chiếc bóng lung linh
Tình vừa ngủ quên
Dưới bóng tối tăm
Một đời về không
Hai tay quy hàng
Giọng người buồn tênh
Cơn đau nung hồng
Thèm tuổi hồn nhiên
Ngồi nhìn trời xanh
Nhìn lại quanh đây
Lô nhô loài người
Một ngày bỗng thấy
Gắn bó cuộc đời
Mọi người vẫn tới
Ta chưa lạc loài
Dù còn phút cuối
Xin em nụ cười.
Se rappeler encore la vie
Un jour on réalise soudain
Qu'on aime tout le monde
Un jour on se rappelle soudain
Les lèvres en folie
Tout le monde est venu
Entourer la vie
Des regrets heure en heure
Se quitter en s'apitoyant
Être vivant encore un jour
Contribuer de sa voix fragile
Les amis assis autour
Dégainent épées et lances étincelantes
Jour après jour en furie
Tuer l'âme
Un jour à implorer
Une route dégagée
Un après-midi à oublier
Et attendre son amoureuse
Être vivant encore un jour
L'ombre miroite
L'amour s'est endormi par oubli
À l'ombre du noir
Une vie à revenir sans rien
Les deux mains en signe de capitulation
La voix triste de quelqu'un
Le mal brûle de rouge
L'âge innocent est envié
Pour s'asseoir à regarder le ciel bleu
Regarder autour d'ici
Les humains pullulent
Un jour on réalise
Qu'on est attaché à la vie
Tout le monde continue à venir
Je ne suis pas encore perdu
Même s'il te reste la dernière minute
Accorde-moi un sourire
Sommaire de la rubrique
|
suite
|