Chỉ có ta trong đời
Đời vẽ tôi tên mục đồng
Rồi vẽ thêm con ngựa hồng
Từ đó lên đường phiêu linh
Đời vẽ trong tôi một ngày
Rồi vẽ thêm đêm thật dài
Từ đó tôi thề sẽ rong chơi
Chỉ có ta trong một đời
Chỉ có ta trong một thời
Một thời với yêu người mà thôi
Chào những cây xanh nụ hồng
Chào những con sông thị thành
Một ngày sẽ không còn thấy lại
Từng ngày đi dần tới
Hẹn hò với trời mây
Đời vẽ tóc em thật dài
Rồi vẽ môi thơm nụ cười
Từ đó thiên hạ vui tươi
Đời vẽ tim em lạ kỳ
Tình có trong em nhiều mùa
Từ đó thiên hạ quá ưu tư
Đời vẽ tôi trong cuộc tình
Đầy những yêu thương giận hờn
Từ đó sớm chiều bâng khuâng
Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó tôi chìm dưới mênh mông
Đời đã cho tôi ngậm ngùi
Đời sẽ cho thêm ngọt bùi
Đời sống chan hoà trong tôi
Đời đã cho tôi một ngày
Nhìn thấy gian manh loài người
Từ đó tôi hằng biếng vui chơi.
Rien que nous dans une vie
La vie me dessine en berger
Puis rajoute un cheval alezan
Depuis en route pour l'aventure
La vie dessine en moi un jour
Puis dessine une nuit bien longue
Depuis je jure de m'aventurer
Rien que nous dans une vie
Rien que nous dans une époque
Une époque à aimer juste quelqu'un
Saluer les arbres au feuillage vert et aux boutons roses
Saluer les fleuves des villes
Un jour on ne reverra plus
Jour après jour on s'approche
Du rendez-vous avec le ciel et les nuages
La vie dessine tes cheveux bien longs
Puis les lèvres parfumées du sourire
Depuis les gens sont enchantés
La vie dessine ton cœur étrange
L'amour en toi a plusieurs saisons
Depuis les gens sont trop soucieux
La vie me dessine dans cet amour
Plein d'affections et de bouderies
Depuis la mélancolie matin et soir
La vie me dessine en un désespéré
Pour avoir cru à cet amour
Depuis je coule sous l'immensité
La vie m'a donné des chagrins
La vie donnera en plus des délices
Une vie déborde en moi
La vie m'a donné un jour
De voir les tricheries des hommes
Depuis j'ai la paresse de m'amuser.
Chính chúng ta phải nói
Chính chúng ta phải nói hòa bình
khi tim người rực lửa cần mong
Chính chúng ta phải có mọi quyền
Đứng lên đòi thống nhất quê hương
Em đã thấy các anh trên đường
thoát yếu hèn dựng thân cao lớn
Đời sống vươn vai
Thành phố giăng tay
Lời nói căng môi
Trăm con phố bỗng lao xao mừng
Trăm câu nói gióng cao như rừng
một giòng cuồng lưu mở đời tự do
Nhà tù hò reo
Chính chúng ta phải nói hòa bình
Khi đất này địa ngục dựng lên
Chình chúng ta dành lấy mọi quyền
Quyết chối từ chém giết anh em
Em đã thấy các anh lên đường
Những tay trần làm cơn bão lớn
Cùng đứng bên nhau
Triệu bước nôn nao
Biểu ngữ giăng cao
Ta hãy nói hãy kêu tung trời
Ta phải đến khắp nơi ta đòi
Ruộng cần bàn tay
Nhà cần người xây
Vũ khí xếp lại
Chính chúng ta phải nói hòa bình
Chính chúng ta phải nói hòa bình
Thế giới này loài người đã dã man
Thế giới này chỉ còn lại người điên
Anh em quyết lòng Đứng lên!
C'est à nous de parler
C'est à nous de parler de la paix
Quand le coeur de l'homme brûle de besoin
C'est à nous d'avoir tous les droits
Nous lever pour exiger la réunification du pays
Je vous ai vus sur la route
Libérés de la faiblesse et de la lâcheté pour vous lever haut
La vie se relève
La ville tend ses mains
Les paroles étendent les lèvres
Des centaines de rues sont soudain joyeuses
Des centaines de paroles s'élèvent haut comme la forêt
Un courant en délire ouvre une vie de liberté
Les prisons en liesse
C'est à nous de parler de la paix
Quand l'enfer est bâti sur cette terre
C'est à nous d'arracher tous les droits
Refuser catégoriquement de tuer nos frères
Je vous ai vus prendre la route
Les bras nus édifiant de grandes tempêtes
Debout côte à côte ensemble
Des millions de pas agités
Des banderoles étendues bien haut
Nous devons parler et crier à faire exploser le ciel
Nous devons aller partout pour exiger
Les rizières ont besoin des mains
Les maisons ont besoin des bâtisseurs
Les armes à ranger
C'est à nous de parler de la paix
C'est à nous de parler de la paix
Dans ce monde l'homme est devenu barbare
De ce monde, il ne reste que des fous
Frères, levons-nous avec détermination
Cho một người vừa nằm xuống
Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây
Đã vui chơi trong cuộc đời nầy
Đã bay cao trong vòm trời đầy
Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai
Không có ai, từng ngày, không có ai đời đời
Ru anh ngủ vùi,
Mùa mưa tới trong nghĩa trang này có loài chim thôi!
Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên
Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn
Đất ôm anh đưa vào cội nguồn
Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh
Như cánh chim, bỏ rừng
Như trái tim bỏ tình
Nơi đây một lần nhìn anh đến
Những xót xa đành nói cùng hư không!
Bạn bè còn đó anh biết không Anh?
Người tình còn đó anh nhớ không anh?
Vườn cỏ còn xanh, mặt trời còn lên
Khi bóng anh như cánh chim chìm xuống.
Vùng trời nào đó anh đã bay qua?
Chỉ còn lại đây những sáng bao la
Người tình rồi quên, bạn bè rồi xa
Ôi tháng năm, những dấu chân người cũng bụi mờ.
Anh nằm xuống, như một lần vào viễn du
Đứa con xưa đã tìm về nhà
Đất hoang vu khép lại hẹn hò
Người thành phố, trong một ngày, đã nhắc tên
Những sớm mai, lửa đạn
những máu xương chập chùng
Xin cho một người vừa nằm xuống
Thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang.
Pour celui qui vient de partir
Tu t'es reposé après être une fois venu ici,
Après t'être amusé dans cette vie,
Après avoir volé haut dans le ciel.
Puis tu es parti sans amis, sans personne,
Sans personne jour après jour, sans personne pour toujours
Pour te bercer dans ton sommeil.
A la saison des pluies, il n'y a que des oiseaux dans ce cimetière.
Tu t'es reposé pour que la haine rentre dans l'oubli,
On te raccompagne un jour de tristesse.
La terre t'embrasse et t'emporte à tes racines.
Depuis ce jour, tu n'es plus de ce vaste monde :
Comme les ailes d'oiseaux qui quittent la forêt,
Comme le cœur qui abandonne l'amour,
Je t'ai vu une fois venir ici,
Mais cette douleur, je ne peux en parler qu'au néant.
Sais-tu que tes amis sont encore là ?
Te souviens-tu de ton amoureuse ?
La prairie est toujours verte, le soleil se lève toujours,
Quand ton ombre ressemble aux ailes d'oiseaux submergées.
Quel coin de ciel as-tu survolé ?
Il ne reste ici que des matins infinis ?
Ton amoureuse sera oubliée, tes amis seront loin,
Des années, des mois, même les traces de pas finiront par être
recouvertes de poussière.
Tu t'es reposé comme pour un long voyage,
L'enfant a ainsi retrouvé sa maison,
La terre déserte referme ses rendez-vous.
Les gens de la ville ont une fois parlé de ton nom,
Que de matins de feux et de balles
Que de sang et d'os par vagues
Pourvu que celui qui vient de partir
Puisse voir l'ombre du paradis au fond du ciel infini.
Chưa mòn giấc mơ
Ta bước bước đi, bước bước hoài
Trên quê hương dấu yêu này
Còn bao nhiêu người
Nhìn nhau hôm nay
Đôi mắt bóng tối Trái tim nghi ngại
Còn ai quanh đây chưa góp tiếng nói
Chưa nối lại nắm tay
Ta bước bước đi, bước bước hoài
Trên quê hương dấu yêu này
Dù trăm năm dài
Ngày đêm dân ta cứ quyết chiến đấu mãi
Đánh trăm quân thù
Mặt đất âm u đang dọn ngày về
Trong câu thề máu xương
Ta bước bước đi, bước bước hoài
Trên quê hương dấu yêu này
Ruộng khô đất nghèo
Bàn tay nâng niu
Ta quyết cấy mãi
Lúa sẽ lên đều
Ngày nay dân ta đang mãi đói khát
Quyết sống còn với nhau
Ta bước bước đi, bước bước hoài
Trên quê hương dấu yêu này
Ruộng hư cấy lại,
Nhà tan ta xây quyết chí sớm tối
Giữ thơm con người
Ngàn năm dân ta qua mọi ngục tù
Chưa hao mòn giấc mơ
Ta bước bước đi, bước bước hoài
Trên quê hương dấu yêu này
Ta nối nối tay
Cất tiếng cười thách đố ai cướp đất này
Từ nghìn năm ta tới
Còn cố gắng mãi
Dựng nước mọi nơi.
Le rêve toujours pas épuisé
Nous marchons, marchons toujours
Sur cette patrie bien aimée
Il y en a encore combien
Qui se regardent
Les yeux dans l'ombre le cœur qui doute
Qui dans les environs n'a pas encore apporté sa voix
Ne s'est pas encore donné la main
Nous marchons, marchons toujours
Sur cette patrie bien aimée
Même pendant les cent longues années
Notre peuple continue à combattre
Les cent ennemis
Le sol sombre prépare le retour
Dans un serment de sang et d'os
Nous marchons, marchons toujours
Sur cette patrie bien aimée
Les rizières desséchées la terre pauvre
Les mains attentionnées
Nous sommes déterminés à replanter continuellement
Le riz grandira uniformément
Aujourd'hui notre peuple endure la faim et la soif
Déterminé à vivre et mourir ensemble
Nous marchons, marchons toujours
Sur cette patrie bien aimée
Replanter dans les rizières abîmées
Déterminés à reconstruire matin et soir les maisons en ruines
Préservant la dignité humaine
Passé mille ans par des prisons
Le rêve toujours pas épuisé
Nous marchons, marchons toujours
Sur cette patrie bien aimée
Nous nous donnons la main
Entonnons le rire pour défier ceux qui s'emparent de cette terre
Nous venons de mille ans
Continuant à nous efforcer
À construire notre patrie partout
Sommaire de la rubrique
|
suite
|