Dân ta vẫn sống
Dân ta đã bao nhiêu năm
Lòng chìm sâu ước mơ hân hoan
Nhìn rừng phơi xác thân anh em
Nhìn trái tim rơi theo đại bác
Thịt người cho thú nhai ngon
Mẹ cha tóc khô như rơm
Chờ đàn con đã đi bao năm không về
Đứa về cụt bàn chân
Dân ta đã bao nhiêu năm
Đầu đội bom bước đi mong manh
Tầm đạn bay nhức đau trong xương
Nhìn trái tim treo trên đầu súng
Một đời nước mắt chan cơm
Hờn căm cắt chia anh em
Đàn trẻ thơ vẫn đi trong đêm
Đến trường cố chờ ngày bình yên
Nhưng dân ta vẫn lớn như rừng
Ngày đêm luân phiên giữ nước
Da lên mầu gió sương
Chân anh qua vạn gập ghềnh
Từ ruộng đồng hạt lúa nuôi dân ta
Mầm hòa binh nở trên đời dân khốn khó
Cùng đứng lên ta đi dựng lại căn nhà tự do
Bao nhiêu năm chờ đã héo hon
Bàn chân hôm nay mạnh bước
Tôi lên đường với anh
Ta đi thấy lại ruộng vườn
Mặt trời nào rực sáng trong con tim
Hoà bình nào vừa bay về trong gió lớn
Rừng núi ơi ta đi dựng lại con đường Việt Nam
Notre peuple continue à vivre
Depuis combien d'années notre peuple
Le coeur serré rêve de joie‚
Regarde la forêt couverte des corps des frères,
Regarde le coeur qui tombe avec les tirs des canons
La chair humaine jetée en pâture aux fauves
Les cheveux des parents sont aussi secs que la paille
Ils attendent les enfants partis depuis des années sans revenir
Celui qui revient n'a plus de pied.
Depuis combien d'années notre peuple
Porte des bombes sur la tête, avance à pas incertains
La pluie de balles rend les os douloureux
Regarde le coeur suspendu au bout du fusil
Une vie de larmes mélangées au riz
La haine divise les frères
Les enfants continuent la nuit à aller
À l'école en attendant le jour de paix.
Mais notre peuple continue à grandir comme la forêt
Jour et nuit, il se relaie pour défendre le pays
La peau porte la couleur des épreuves
Vos pieds traversent mille rapides et écueils
Des rizières pousse le riz qui nourrit notre peuple
Les germes de paix émergent dans la vie des gens malheureux
Levons‑nous pour reconstruire la maison de la liberté
Flétri d'attente pendant des années
Aujourd'hui les pas avancent assurément
Je prends la route avec vous
Nous partons pour revoir les rizières et les jardins
Quel soleil s'illumine dans le coeur
Quelle paix vient d'arriver avec le grand vent
Oh, forêts et montagnes ! Nous allons reconstruire les routes du Vietnam
Diễm Xưa
Mưa vẫn bay bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du
Diễm du temps jadis
La pluie continue à voltiger sur les étages du vieux stupa
Ta main longue, combien d'époques aux yeux pâles
Écouter pleuvoir, bruire les feuilles d'automne, les petits pas s'amenuisent
La longue route rend les yeux plus profonds
La pluie continue à voltiger sur les rangées de petites feuilles
Passer l'après-midi à attendre venir les pluies
Les feuilles tombent en silence sur tes traces de pas
L'âme soudain pâlit douloureusement, on a le cœur serré
Il pleut encore cet après-midi pourquoi ne viens-tu pas
Je me souviens éternellement dans la souffrance
Comment faire pour être ensemble, la douleur laisse sa marque
Tes pas demandent à rentrer rapidement
La pluie continue ou il pleut pour que la vie se transforme
Comment sais-tu que les stèles en pierre ne souffrent pas
Que la pluie passe par la région à perte de vue
Plus tard même les graviers ont besoin les uns des autres
La pluie continue ou il pleut pour que la vie se transforme
Comment te souviens-tu des traces de moineaux
Que la pluie passe par la région à perte de vue
Pour que l'aventurier oublie qu'il s'aventure
Du mục
Đàn bò vào thành phố
Đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố
Không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông
Nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn
Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố
Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Người chợt nghe xót xa đất mình
Ôi quê hương đã lầm than
Sao còn, còn chiến tranh
Mẹ già hết chờ mong
Đã ngủ yên
Mẹ già mãi ngủ yên
Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không
Cho hư không buông bàn tay
Con đi hoang
Con đi hoang một đời
Con đi hoang phận này
Đàn bò vào thành phố
Reo buồn tiếng hạt chuông
Một người vào thành phố
Nghe hồn giá lạnh băng
Người tìm về đầu non
Nhưng rừng đã bỏ hoang
Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình
Le pasteur
Le troupeau de vaches entre dans la ville
La nuit ennuyeuse et déserte devient plus ennuyeuse
Le troupeau de vaches entre dans la ville
Plus personne à qui demander des nouvelles
Le troupeau de vaches cherche la rivière
Mais elle est desséchée
Le troupeau de vaches se sent triste, se sent triste
Puis un jour rêve des nuages
Un homme entre dans la ville
Compte ses pas ennuyeux
Un homme entre dans la ville
Plus personne de connu
L'homme s'en va à la rizière verte
Mais la rizière a été abandonnée
Puis l'homme se sent triste, se sent triste
Il a le coeur serré de voir son pays
Oh ce malheureux pays
Pourquoi encore la guerre
La mère n'attend plus
Elle s'est endormie
La mère s'est endormie pour toujours
Laissant les berceuses aux mille temps
Laissant le berceau au néant
Au néant, laissant la main
L'enfant vagabonde
Il vagabonde toute une vie
Il vagabonde dans ce sort
Le troupeau de vaches entre dans la ville
Le son triste de chapelets et de cloches résonne
Un homme entre dans la ville
Il sent son âme se frigorifier
Il s'en va vers la montagne
Mais la forêt a été abandonnée
Tout d'un coup, l'homme ne se sent plus triste, il n'est plus triste
Il sent monter une pierre dans son corps
Dựng lại người dựng lại nhà
Ta cùng lên đường
Đi xây lại Việt Nam
Bàn chân ta đi mau đi sâu vô tới rừng cao
Vác những cây rừng to
Về nơi đây ta xây dựng nhà
Dựng làng mới cho dân ta về
Dựng nhà mới cho miền quê
Trên những con đường
Vang bước người dồn chân
Bàn chân ta lên non ra sông ra tới biển xanh
Gánh đá mang về Kinh
Về nơi đây ta xây làm nền
Dựng nhà mới trên đổ nát này
Dựng đời mới trong nụ cười
Sức sống trong bàn tay trong bàn chân
Người đi lên bàn tay hăng
Nhà lớp lớp lớn trên Việt Nam
Nắng mới nung lòng anh nung lòng tôi
Dù mưa lên, dựng thêm nhanh
Nhà trên non xuống đến đồng bằng
Ta cùng lên đường
Đi xây lại tự do
Lòng người dân ta xưa hoang vu nay hết buồn lo
Những sớm mai Việt Nam
Tình ta bay theo sóng ngọn cờ
Dựng người mới như cây sang mùa
Người vượt tới những trời xa
Ta cùng lên đường
Đi xây lại tình thương
Lòng mẹ ta xưa kia bao la như Thái Bình Dương
Những đứa con là sông
Mừng hôm nay xoá hết căm hờn
Mượn phù sa đắp trên điêu tàn
Lòng nhân ái lên nụ hồng.
Reconstruire les hommes reconstruire les maisons
Nous partons ensemble
Pour reconstruire le Vietnam
Nos pas marchent vite et avancent profondément jusqu'à la haute forêt
Ramener de grands troncs d'arbre
Pour reconstruire ici les maisons
Refonder de nouveaux villages pour que notre peuple revienne
Construire de nouvelles maisons pour la campagne
Sur les routes
Résonnent les pays pressés
Nos pas montent à la montagne, avancent jusqu'aux fleuves jusqu'à la mer
Ramener les pierres à la capitale
Pour construire ici les fondations
Construire de nouvelles maisons sur ces ruines
Construire une nouvelle vie pour le rire
La vitalité dans les mains, dans les pieds
Les gens s'avancent, les bras fougueux
Les maisons par rangées s'agrandissent au Vietnam
La nouvelle lumière chauffe votre cœur chauffe mon cœur
Même si la pluie survient, on construit encore pus vite
Des maisons de la montagne à la plaine
Nous partons ensemble
Pour reconstruire la liberté
Le paysan au cœur vide autrefois n'a plus de soucis aujourd'hui
Les matins du Vietnam
Les chansons d'amour s'envolent au rythme des drapeaux
Reconstruire l'homme nouveau comme l'arbre change à l'arrivée d'une nouvelle saison
Les gens parviennent aux endroits lointains
Nous partons ensemble
Pour reconstruire l'affection
Le cœur de la mère était autrefois grandiose comme le Pacifique
Dont les enfants sont des fleuves
Heureux aujourd'hui d'avoir effacé la haine
Emprunter les alluvions pour recouvrir les ruines
L'humanité en bouton de rose
Sommaire de la rubrique
|
suite
|